watch sexy videos at nza-vids!
Wap Tải game, nội dung miễn phí cho bạn h blogtai.wap.sh
BlogTải.Wap.sh
BlogTải.Wap.Sh
Luôn luôn cập nhật nội dung miễn phí
  Trang chủ > Truyện ma kinh dị > Truyện ma - Bốn oan hồn trong ngôi nhà hoang

√ Bài viết: Truyện ma - Bốn oan hồn trong ngôi nhà hoang

c xe
cũ ngoài sức tưởng tượng của Thiện. Anh vừa
ngồi sau tay lái thì đã nghe một giọng nói hơi lạ:
- Cứ lái với tốc độ tối đa, đừng bao giờ nhìn lại
phía sau nhé!
Thiện biết lái xe, nhưng chưa bao giờ anh phải lái
trong tình trạng như chạy trốn thế này. Bởi vậy
khi vừa nổ máy thì anh hơi lúng túng… định cho
xe ra khỏi lối đi hẹp dẫn từ hậu trường ra ngoài,
nhưng bỗng dưng chiếc xe chồm lên, trong khi
Thiện không hề nhấn ga!
- Không!
Thiện phải ôm vô-lăng thật chặt, cứ sợ xe va phải
những người đi bộ hai bên. Xe ra tới cửa, có
hàng chục xe khác đã nổ máy, sẵn sàng lao theo.
Chợt có mấy người kêu lên:
- Sao trên xe không có bốn cô nàng!
Thiện muốn quay lại nhìn, nhưng hầu như cổ anh
không thể cử động.
- Nhanh lên!
Thiện lại nghe tiếng người nói phía sau, chứng tỏ
đang có người ngồi trên băng sau.
- Nhanh lên nữa!
Lần giục này là giọng nói khác. Thiện hầu như chỉ
ôm tay lái chứ không hề nhấn ga, vậy mà xe lại
lao vun vút với tốc độ kinh hồn! Điều này thật kỳ
lạ, bởi chiếc xe cũ kỹ này đâu thể nào chạy đến
tốc độ như thế này được?
Chỉ một lúc sau thì đã nghe có tiếng reo lên:
- Tới rồi!
Thiện hoàn hồn, anh nhìn ra và giật mình khi
nhận khi trước mặt mình lúc này là ngôi nhà
hoang mà anh tới mỗi ngày! Đây là khu vực vắng,
hầu như không có nhà cửa chung quanh, mà ngôi
nhà lại không có đèn, cũng may là trời đang có
trăng non, nên trong bóng tối lờ mờ Thiện vẫn có
thể nhận ra ngôi nhà…
Nhớ lại lời dặn lúc nãy trong bức thư ngắn, Thiện
đánh bạo lên tiếng hỏi:
- Các cô bảo tôi về đây để làm gì?
Không nghe tiếng trả lời. Thiện hỏi lại lần nữa:
- Cô là cô Mai Hương phải không?
Vẫn im lặng…
Quên cả lời cảnh báo lúc nãy, Thiện quay lại nhìn
và… ngơ ngác kêu lên:
- Đâu cả rồi?
Không có ai ngồi ở băng sau cả! Thiện cất tiếng
hỏi lớn hơn:
- Các cô đâu rồi?
Cuối cùng, anh mở cửa xe bước xuống nhìn
quanh. Trời lờ mờ, đủ cho Thiện nhìn thấy lối
mòn dẫn vào ngôi nhà. Lưỡng lự một lúc, rồi anh
bước chậm vào. Cửa mở như đang có người trong
đó.
Thiện chưa dám bước hẳn vào thì như có bàn tay
ai đó đẩy nhẹ, khiến Thiện lọt hẳn vào bên trong
và…
- Ủa, sao lại…
Bên ngoài nhìn vào không thấy đèn, nhưng khi
vừa vào trong thì ánh sáng lại bừng lên, chiếu
sáng cả gian phòng rộng. Một bàn tiệc đã bày
sẵn, thật linh đình!
- Mời!
Chỉ có tiếng nói mà không thấy người. Trong khi
đó thì Thiện nhận ra có sự chuyển động chung
quanh, giống như nhiều người đi tới đi lui! Anh
đánh bạo lên tiếng:
- Phải các cô là chủ nhân những chiếc áo dài mà
tôi đã thấy?
Có người phá lên cười, giọng cười trong trẻo:
- Đã biết rồi mà con hỏi! Nào, ta nâng ly!
Chiếc ly trước mặt Thiện đã được rót đầy, mùi
bia thơm phức, khiến anh không thể từ chối
được, cầm lên nhấp một hớp thử. Nhưng chẳng
hiểu sao, Thiện lại uống một hơi cạn!
- Vậy mới được chứ! Hôm nay anh là người khách
duy nhất tụi này mời về đây để dự ngày giỗ mà
từ lâu rồi tụi này chỉ thui thủi một mình…
- Giỗ? Mà giỗ ai vậy?
Có một nàng hỏi lại:
- Theo anh thì giỗ ai?
Rồi không đợi anh trả lời, một giọng khác lại nói:
- Giỗ cả bốn chúng tôi.
Thiện đã chuẩn bị tư thế từ trước, bởi anh đã xác
định họ không là những người bình thường,
nhưng lúc này anh cũng chới với:
- Cô… các cô nói…
Một nàng cười:
- Anh sợ rồi phải không? Nếu sợ thì có quyền rút
lui. Coi như chúng tôi lại một phen thất vọng
vậy…
- Tôi… tôi không…
Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lờ mờ ánh trăng non
chiếu qua cửa sổ. Bỗng Thiện hít được mùi thơm
cơ thể của phụ nữ ngay bên cạnh. Với ánh trăng
đó cũng đủ cho anh nhìn thấy vây quanh anh lúc
này là bốn người! Họ vui vẻ:
- Như thế này hài lòng chưa?
Rồi một người kể lể:
- Anh nói đúng, bọn này là chủ nhân bốn chiếc áo
dài mà anh đã thấy. Sở dĩ tụi này phải bày ra
phơi áo như thế là để gợi cho anh sự tò mò… để
anh một lần bước vào đó và cho anh biết là tụi
này có hiện diện!
Một nàng khác chen vào:
- Anh muốn biết tại sao nơi đây cũng là nhà tụi
tôi mà không xuất hiện gặp anh nơi đây? Chỉ bởi
ông cụ không cho. Anh thấv đấy, chỉ khi nào ông
cụ bị lừa phải chạy đi khóa cửa ngôi nhà hoang
thì bọn này mới được thoát ra và tự do như bây
giờ. Tội nghiệp ông cụ lắm, chỉ vì thương yêu tụi
này nên mới canh chừng cẩn mật như thế. Bây
giờ thì ông không còn có dịp nữa rồi…
Thiện giật mình:
- Ông ấy sao rồi?
- Vĩnh viễn không trở lại đây nữa! Và anh từ nay
sẽ được chọn để chăm sóc cho chị em chúng tôi.
Kể cả việc lái xe chúng tôi đi hát mỗi đêm!
- Kìa, các cô…
- Chị Mai, anh ta từ chối kìa!
- Để em Quế thuyết phục đi, chắc là anh ta không
từ chối đâu!
- Ờ, phải đó, chỉ có em Quế thôi!
Giọng một người trong trẻo hơn, mà người đó lại
ngồi sát bên Thiện:
- Hai chị Lan, Cúc sao cứ ép người ta mãi thế!
Chị Mai…
Người ngồi bên phải của Thiện chính là người
được gọi là chị Mai, mà Thiện đoán là họ gọi chữ
đầu của tên, lên tiếng:
- Em Quế, là phần em đó!
Bấy giờ cô ngồi phía tay trái của Thiện mới chịu
tuân lời, bất thần cô nàng chụp lấy tay Thiện và
giữ chặt:
- Cô em Út nhà này chưa từng gần đàn ông, mà
hễ biết là giữ chặt luôn, đố thoát được!
Những người kia phá lên cười, trong lúc Thiện
điếng hồn, định rút tay lại thì không được nữa.
Một cảm giác kỳ lạ len vào cơ thể anh và chỉ
trong một thoáng, người Thiện như bị lấy hết
sinh lực, chẳng làm sao khác, đành phải ngồi
trân người chịu trận. Một cô ngồi giữa có vẻ
ganh tỵ:
- Chị Mai thiên vị, cái gì cũng cho Út hết, còn em
đây chi! Bộ chị không nhớ, chính em là người bị
thiệt thòi nhất từ nào đến giờ đó sao!
Người được gọi là chị Mai vội lên tiếng:
- Không lôi thôi nữa, lão gia mà trở về thì hư hết
mọi chuyện bây giờ!
Nghe vậy nên cả mấy cô đều im lặng, chứng tỏ
uy của cô chị cả rất lớn. Lát sau chính Quế
Hương lên tiếng, nói vừa đủ cho Thiện nghe:
- Trong nhà này không có việc cãi lời. Anh nên
làm theo để được sống và viết. Mục đích của các
chị là muốn được anh viết về bọn này. Bởi vậy
trong vô số người từng tới đây, chúng em chỉ
chọn mỗi mình anh thôi!
Thiện giật mình:
- Viết? Các cô bảo tôi viết cái gì?
Chị cả hỏi lại:
- Anh không phải là nhà văn chuyên viết chuyện
ma quỷ đó hay sao? Bọn này chính là những âm
hồn, những người lâu nay luôn bị người trần thế
nhìn với cái nhìn lệch lạc. Nên hôm nay tụi em
muốn qua anh, nói cho mọi người hiểu rằng, thế
giới âm phủ cũng giống như dương thế, có người
tốt kẻ xấu. Bọn em chết oan, làm oan hồn chịu
bao thiệt thòi, lại còn mang tiếng là quỷ ma, yêu
tinh nữa! Anh hãy sống với bọn này đi, rồi sẽ hiểu
có phải như vậy không?
Cô Út Quế Hương giọng phấn khởi lắm:
- Hôm nay đúng là ngày giỗ của bốn chị em.
Đồng thời cũng là ngày… vui trăm năm của riêng
em! Nào, ta nâng ly rượu mừng đi!
Những tiếng chạm ly chan chát mà Thiện cũng
phải tham gia. Anh uống cạn liên tiếp ba ly và bắt
đầu hứng chí, quên cả thực tại:
- Mừng các cô!
Mộ
<<1234>>
√ Cùng Chuyên Mục
›› Truyện ma - Bốn oan hồn trong ngôi nhà hoang;
›› Truyện ma - Lỡ đọc tên người mới chết ;
›› Truyện ma - Ma nữ áo trắng cụt đầu full;
›› Truyện ma - Đứng bên ngoài nhà sác;
sex ,video sex ,truyen sex, kiếm tiền , thì vào nhé #xt_auth_container { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 3px 0; padding: 0; width: 100%; height: auto; border: none; } .xt_auth_view { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 0; padding: 0; width: auto; height auto; border: none; } .xt_auth_action { text-align: left; position: static; display: inline; zoom: 1; display: inline-block; vertical-align: top; margin: 0 5px 0 0; padding: 0 5px; height: 20px; width: auto; border: none; -webkit-border-radius: 3px; -moz-border-radius: 3px; -o-border-radius: 3px; border-radius: 3px; background-color: #2e2e2e; background-color: rgba(0,0,0,0.4); !background-color: #2e2e2e; font: 600 12px/20px "Helvetica Neue","HelveticaNeue",Helvetica,Arial,sans-serif; text-decoration: none; -webkit-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -moz-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -o-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); color: #fff; -webkit-user-select: none; } .xt_auth_action > * { vertical-align: top; } .xt_auth_action:hover { background-color: #1f1f1f; background-color: rgba(0,0,0,0.6); } .xt_auth_action:link, .xt_auth_action:visited, .xt_auth_action:active, .xt_auth_action:hover { text-decoration: none; color: #fff; } .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { position: static; display: inline; display: inline-block; width: 13px; height: 13px; margin: 3px 1px 0 0; padding: 0; vertical-align: top; border: 0; } .xt_auth_icon { background-image: url(http://xtgem.com/images/authbar/auth_sprite_v2.png); margin-right: 0; } .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_icon { background-size: 103px; /* margin: 4px 2px 0 0; */ } /* join & subscribe */ .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: -92px 13px; } /* inbox */ .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: -78px 13px; } /* rate */ .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 14px; } /* unrate */ .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 14px; } /* star */ .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: -26px 13px; } /* unstar */ .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: -39px 13px; } /* repost */ .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: -52px 12px; margin-top: 4px; } /* reposted */ .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: -65px 12px; margin-top: 4px; } /* join & subscribe */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: 11px 0.5px; width: 12px; } /* inbox */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: 25px 1px; } /* rate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 0; } /* unrate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 0; } /* star */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: 77px 0; } /* unstar */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: 64px 0; } /* repost */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: 51px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* reposted */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: 39px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* hidding */ .xt_auth_unstar, .xt_auth_unsubscribe, .xt_auth_unrate { display: none; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_unstar, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_unrate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_unsubscribe { display: inline-block; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_star, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_rate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_subscribe { display: none; } #xt_auth_container { position: fixed; } html { padding-top: 20px; } #xt_auth_container { top: 0; left: 0; } #xt_auth_container, .xt_auth_view, .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { max-height: none !important; max-width: none !important; min-width: none !important; min-width: none !important; opacity: 1 !important; text-indent: 0 !important; visibility:visible !important; }