watch sexy videos at nza-vids!
Wap Tải game, nội dung miễn phí cho bạn h blogtai.wap.sh
BlogTải.Wap.sh
BlogTải.Wap.Sh
Luôn luôn cập nhật nội dung miễn phí
  Trang chủ > Truyện ngắn cực hay > Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé

√ Bài viết: Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé

u vì vù.
Kétttttt………
Ju nhảy phóc xuống yên xe. Nó ngang nhiên bảo
tôi.
- Thôi. Anh với chị đổi chỗ.
Và khi tôi bực tức gò lưng ra đạp xe, thì ở đằng
sau. Ju cười hỉ hả.
- Cảm giác đúng là…….Phiêuuuuuu… quá đi thanh
niên ơi.
Tôi chỉ biết nuốt trọn cục tức vào bụng. Té ra là
nó kêu tôi đổi chỗ để bắt chước tôi, ngồi ngược
sau yên xe!
***
Những ngày sau đó, tôi nhận được nhiều tin
nhắn của Minh hơn. Dù chỉ là những tin nhắn hỏi
thăm bình thường, nhưng tâm trạng tôi có chút
vui vẻ hơn trước. Minh vẫn luôn là chàng trai chu
đáo và ân cần như vậy.
- Hey Ki. Chị có muốn anh dạy đàn cho không?
Tôi ôm một đống sách vở đặt lên bàn, thở không
ra hơi.
- Nhóc làm bài cho chị để chị học đàn. Mà lớp 12
rồi, không lo học hành đi.
Ju vác cây đàn ghi-ta ngồi vắt vẻo trên cửa sổ,
ngó lơ.
- Chị lo cho anh à?
- Bộ nghĩ chị rảnh à? Bày đặt không biết chơi
ghi-ta, giờ lại đòi dạy ghi-ta cho chị á?
Ju cười khì khì, nó gãi đầu.
- Chị thù dai thế.
Tôi bĩu môi, sau rồi cũng đề nghị.
- Nghe bài nào vui vui đi.
Thế là nó đánh bài “Take me to your heart”.
Có một điều mà tôi phải công nhận, là nó đánh
đàn cực đỉnh. Phong thái rất chuyên nghiệp và
trông khá chững chạc, khác hẳn với vẻ mặt lúc
nó nhởn nhơ trêu trọc tôi. Tôi trầm ngâm nghe
tiếng đàn mềm mượt. Cho đến khi nó nổi hứng
dùng cả 5 ngón tay phá những nốt nhạc.
Tôi la lên.
- Một ngày mà nhóc không khiến chị giật mình
thì không chịu được hả?
Nó ỉu xìu.
- Tại anh bị chuột rút chứ bộ.
- Thật không? – Tôi hoài nghi.
- Thật. – Nó gật đầu.
- Thế khỏi chưa?
Nó cười như không, nheo mắt nhìn tôi.
- Thế lúc chị nghe tiếng đàn ghi-ta, chị nghĩ tới
điều gì?
Tôi thẳng thừng.
- Kem.
Không biết cái từ “Kem” của tôi có ý nghĩa như
thế nào với nó, mà khi nghe câu ấy, nó kêu lên.
- Huda. Tuyệt!
Xong cùng với cây đàn, nó chạy tót vào nhà.
Ju là vậy đấy. Tính khí thì thất thường khó đoán.
Nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, có
nó là hàng xóm, không khí đúng là vui vẻ hẳn
lên.
***
Tôi và Ju vẫn đều đặn đến lớp ghi-ta mỗi tuần
một lần vào chiều thứ 7. Nói một cách chính xác
hơn thì tôi như có một cái đuôi. Cứ tầm 5 giờ
chiều, khi nó vừa đi học về, là y như rằng nó phi
ngay sang nhà tôi, chờ.
Nó chờ tôi chở nó đi học ghi-ta.!!!
Vài ngày đầu, tôi gò lưng ra đạp trong khi nó
ngồi ngược ở đằng sau. Tôi điên lắm. Nhưng
ngẫm ra thì cho nó đi cùng cũng có cái lợi. Chẳng
là lớp ghi-ta bắt đầu lúc 6h tối đến 8h. Đường từ
lớp về nhà có một đoạn khá là tối, có nó đi cùng,
tôi cũng bớt sợ. Vài hôm sau, nó cũng có vẻ biết
điều, kêu để nó chở, còn tôi thì ngồi đằng sau.
Tôi mừng rơn. Sau cùng có khen nó vài lời.
- Em đúng là một chàng trai tốt bụng đấy Ju.
Nghe vậy, nó vênh váo.
- Cái đó thì không cần chị phải khen. Anh biết
rồi.
Tôi cười, hỏi.
- Thế nào. Cảm giác ngồi sau xe mà quay lưng lại
có hay không?
Vai nó khẽ nhô lên như vừa hít một hơi thật sâu,
sau lại trùng xuống. Giọn nó trầm trầm như tiếng
mưa đá.
- Cảm giác có một người làm những điều điên rồ
với mình thật là tuyệt.
Tôi nhất trí, gật gù theo.
***
Lớp học ghi-ta đa số đều là sinh viên nên không
khí cũng khá là ồn ào và náo nhiệt. Nhưng trong
cái không khí ồn ào và náo nhiệt ấy, tôi vẫn nhận
ra vẻ mặt bất thường của Minh.
Vài ngày hôm nay, Minh khá là trầm tĩnh. Những
tin nhắn cuối ngày với Minh cũng dần ít đi. Đoán
là có chuyện, cuối buổi học ghi-ta, tôi cố ý chờ
Minh.
Nhìn thấy Minh ở cửa lớp, tôi vẫy tay.
- Hey Minh. Hôm nay cậu chơi đàn hay đấy.
Minh thoáng bất ngờ, sau rồi cũng mỉm cười.
- Bài đấy Minh tập 3-4 ngày lận.
Tôi hồ nghi liếc nhìn Minh.
- 3-4 ngày mà chơi được bài khó thế á?
- Haha. Thật ra là cả một tuần trời đấy. Đúng là
không thể nói dối với Ki được.
Tôi cười theo. Nhưng cảm giác gượng gạo quá.
Lát sau, Minh ngập ngừng.
- Ki. Ra chỗ này một lát với Minh được không?
Tôi đắn đo nhìn đồng hồ, sau lại nghĩ tới vẻ mặt
nhăn nhó của Ju. Nhưng rồi, tôi cũng khẽ gật
đầu. Minh đang có chuyện buồn và cậu ấy cần ai
đó để nói chuyện.
Nhắn tin cho Ju xong, tôi và Minh rời lớp học
ghi-ta.
Suốt quãng đường dài, Minh vẫn im lặng. Tôi
ngồi sau xe với những ý nghĩ mơ hồ. Nhưng rồi
không quen với không khí im lặng, tôi cũng cố
mở lời.
- Hà Nội hôm nay đông hơn mọi ngày đúng không
Minh?
Minh cười.
- Ừ. Hôm nay là thứ bảy. Lần trước thì Ki hỏi ”
Hà Nội hôm nay bình lặng hơn mọi ngày.” Có lẽ
bây giờ Hà Nội đông hơn thật.
Tôi im lặng không đáp. Vô thức nhớ lại quãng
thời gian trước. Tôi và Minh vẫn thi thoảng dạo
quanh phố bằng xe đạp. Ngày ấy, cảm giác đường
phố không nhộn nhịp và ồn như thế này.
Chẳng biết cảnh vật khác, hay lòng người đổi
thay để đến khi nhìn mọi thứ xung quanh, bàng
hoàng nhận ra, nó cũng không còn như trước
nữa.
Tôi ngập ngừng hỏi.
- Minh có chuyện gì không vui đúng không?
Minh im lặng. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhè
nhè bên tai, Hà Nội hôm nay ồn ào và nhiều gió.
- Minh có thích một cô gái. Ki ạ.
Gió vẫn vậy, cứ vi vu bên tai. Nhưng lời Minh nói
át cả tiếng gió, cả tiếng con tim tôi đang rộn
ràng. Vui hay là buồn đây.
- Đó là người mà Minh vẫn dõi theo, vẫn cứ dặn
lòng mình đừng yêu nữa, nhưng thực sự thì
không thể dừng được. Làm sao bây giờ Ki?
Cảm giác thế nào khi bạn trai cũ hỏi chuyện tình
cảm với một cô gái khác?
Không!
Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mọi thứ trở nên
nhòe nhoẹt. Minh đã yêu ai đó, và đó là cô gái
may mắn – Tôi chắc chắn là vậy.
Nén giọng. Tôi nghẹn ngào.
- Vậy thì Minh cứ yêu thôi.
- Nhưng cô gái đó không yêu Minh. Ki à.
- Sao Minh biết? – Tôi hỏi.
- Minh cảm nhận.
- Vậy chẳng có gì là chắc chắn cả. Hãy nói cho cô
ấy biết.
Rồi tôi hô thật to.
- Chai yooo.
Minh cười. Tôi cũng cười. Chiếc xe đạp chầm
chậm dạo qua những con phố quen thuộc. Hà Nội
vẫn đông và nhiều gió.
***
Vừa về đến nhà, khi đang lách cách tra chìa khóa
để mở cổng, tôi có để ý thấy phòng Ju chưa bật
điện, cửa ngoài vẫn khóa. Quái lạ thật, bình
thường giờ này nó đã bật cả chùm đèn Xanh – đỏ
– vàng của mình. Lớp ghi-ta tan lúc 8 giờ, vậy nó
đã đi đâu?
Tôi lục điện thoại, gửi một tin nhắn cho Ju.
- Chưa về nhà sao Ju?
- Anh đang ở quán Kem. Hôm nay chị nói sẽ đi ăn
Kem với anh còn gì?
Mắt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài khi đọc tin nhắn
của nó. Tôi biết là nó kì quái, nhưng cũng không
đến mức quá dở người thế này. Bây giờ đã là
9h30, vậy là nó cứ ngồi đó đợi tôi 1 tiếng rưỡi
chỉ vì cái lời nói bâng quơ mà chính tôi cũng
không nhớ. Té ra khi tôi nhắn tin kêu nó cứ về
trước, nó không nhắn tin lại và thế là giờ nó ở
quán Kem???
Nó đợi tôi đi chơi về sao? Trời ạ! Hôm nay nó có
trúng gió không vậy?!!

Bước vào quán Kem quen thuộc, tôi tưởng mắt
mình hoa. Trước mặt tôi là tận 5 cốc kem lận.
Mà nào đâu phải 5 cốc kem thường. Mà là 5 cốc
kem chậu!!!
Nhin thấy tôi, Ju hất hàm.
- Ngồi đây ăn kem cho quên hết sự đời đi chị.
Tôi suýt nghẹn. Tí tuổi đầu mà ăn nói như ông
cụ.<<12345>>
√ Cùng Chuyên Mục
›› Truyện ngắn - Mối tình trẻ trau thời học sinh;
›› Truyện ngắn - truyện tình lớp 10 yêu lớp 12;
›› Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé ;
›› Bỗng nhiên yêu em;
›› Đậu rồi mình yêu nhau thôi ;
›› Truyện ngắn - Suy ngẫm cuốn sổ nợ của mẹ ;
›› Truyện ngắn - Hối hận bao giờ cũng là muộn màng ;
›› Truyện ngắn - Vợ trồng cùng tuổi ;
›› Truyện ngắn - anh của riêng em-suốt đời ;
›› Truyện ngắn - Ghi tên anh vào trái tim;
12»
sex ,video sex ,truyen sex, kiếm tiền , thì vào nhé #xt_auth_container { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 3px 0; padding: 0; width: 100%; height: auto; border: none; } .xt_auth_view { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 0; padding: 0; width: auto; height auto; border: none; } .xt_auth_action { text-align: left; position: static; display: inline; zoom: 1; display: inline-block; vertical-align: top; margin: 0 5px 0 0; padding: 0 5px; height: 20px; width: auto; border: none; -webkit-border-radius: 3px; -moz-border-radius: 3px; -o-border-radius: 3px; border-radius: 3px; background-color: #2e2e2e; background-color: rgba(0,0,0,0.4); !background-color: #2e2e2e; font: 600 12px/20px "Helvetica Neue","HelveticaNeue",Helvetica,Arial,sans-serif; text-decoration: none; -webkit-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -moz-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -o-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); color: #fff; -webkit-user-select: none; } .xt_auth_action > * { vertical-align: top; } .xt_auth_action:hover { background-color: #1f1f1f; background-color: rgba(0,0,0,0.6); } .xt_auth_action:link, .xt_auth_action:visited, .xt_auth_action:active, .xt_auth_action:hover { text-decoration: none; color: #fff; } .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { position: static; display: inline; display: inline-block; width: 13px; height: 13px; margin: 3px 1px 0 0; padding: 0; vertical-align: top; border: 0; } .xt_auth_icon { background-image: url(http://xtgem.com/images/authbar/auth_sprite_v2.png); margin-right: 0; } .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_icon { background-size: 103px; /* margin: 4px 2px 0 0; */ } /* join & subscribe */ .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: -92px 13px; } /* inbox */ .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: -78px 13px; } /* rate */ .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 14px; } /* unrate */ .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 14px; } /* star */ .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: -26px 13px; } /* unstar */ .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: -39px 13px; } /* repost */ .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: -52px 12px; margin-top: 4px; } /* reposted */ .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: -65px 12px; margin-top: 4px; } /* join & subscribe */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: 11px 0.5px; width: 12px; } /* inbox */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: 25px 1px; } /* rate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 0; } /* unrate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 0; } /* star */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: 77px 0; } /* unstar */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: 64px 0; } /* repost */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: 51px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* reposted */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: 39px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* hidding */ .xt_auth_unstar, .xt_auth_unsubscribe, .xt_auth_unrate { display: none; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_unstar, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_unrate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_unsubscribe { display: inline-block; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_star, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_rate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_subscribe { display: none; } #xt_auth_container { position: fixed; } html { padding-top: 20px; } #xt_auth_container { top: 0; left: 0; } #xt_auth_container, .xt_auth_view, .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { max-height: none !important; max-width: none !important; min-width: none !important; min-width: none !important; opacity: 1 !important; text-indent: 0 !important; visibility:visible !important; }