watch sexy videos at nza-vids!
Wap Tải game, nội dung miễn phí cho bạn h blogtai.wap.sh
BlogTải.Wap.sh
BlogTải.Wap.Sh
Luôn luôn cập nhật nội dung miễn phí
  Trang chủ > Truyện ngắn cực hay > Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé

√ Bài viết: Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé

r /> Kéo chiếc ghế đối diện với nó và ngồi xuống, tôi
khẽ cau mày.
- Làm gì mà muốn quên hết sự đời?
Nó đẩy một ly Kem về phía tôi, hớn hở.
- Cạn ly!
Và thế là nó nghiễm nhiên ngồi ăn Kem. Tôi cũng
chỉ biết lắc đầu. Đành lòng nhìn nó ăn Kem một
mình cũng không lỡ, tôi cũng ra sức ăn!
Nhưng mà công nhận kem ở Naïve ngon tuyệt cú
mèo. Dù đã là quán quen thuộc, nhưng mỗi lần
vào đây và thưởng thức những ly Kem đủ sắc
màu, hương vị chẳng lần nào là giống nhau. Lúc
thanh thanh, lúc đậm sắc, nhè nhẹ trên đầu lưỡi
với vị lạnh khó quên.
Cứ thế, cho đến khi cả tôi và Ju mỗi người đã ăn
hết cốc Kem thứ hai. Trên bàn chỉ còn trơ lại một
cốc cuối cùng, chẳng đắn đo, như mọi ngày, tôi
và nó dùng chung.
- Cảm giác có người làm những điều điên rồ với
mình thật là tuyệt phải không?
Tôi gật gù khi nghe lời nói gần như quen thuộc
của Ju. Lần nào nó hứng lên là y như rằng lại nói
câu này. Và lần nào tôi cũng ậm ừ đáp lại.
- ừ.
- Thế hôm nay chị đi với anh Minh, có được coi
là một điều điên rồ không?
Biết ngay mà. Cái kiểu nói câu trước đệm câu
sau, câu sau dẫn lối tôi vào tròng của nó lần nào
cũng khiến tôi bị nghẹn.
Tôi liếc mắt qua, thản nhiên nói.
- Cũng chưa chắc. Chỉ là tâm sự vớ vẩn thôi.
- Chưa thấy ai như chị. Lo chuyện bạo đồng.
Nó nói tôi lo chuyện bạo đồng. Tôi lo chuyện bạo
đồng?
Tôi gằn giọng hỏi lại.
- Chị lo chuyện bạo đồng?
- Thì chị vẫn cứ lo lắng cho Minh còn gì? Chỉ là
hiệu ứng sau khi chia tay. Suốt ngày ngoái cổ
nhìn lại những gì đã đi qua, chị không thấy mỏi
cổ ả.
Tôi không biết trả lời như thế nào sau câu hỏi
nửa đùa nửa thật của Ju. Có thể cái mà Ju nói là
đúng. “Hiệu ứng sau khi chi tay”!
Tôi thừa nhận là mình không thể giả lơ khi Minh
có chuyện gì buồn cần tâm sự. Hay chỉ cần nhìn
thấy nét mặt bất thường của Minh, tôi cũng đoán
ra cậu ấy gặp vấn đề gì. Đến giờ, tôi vẫn hiểu
Minh. Hoặc cố tỏ ra là hiểu. Nhưng cảm giác,
chẳng còn như trước nữa. Tôi không còn yêu
Minh. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để
nói rằng: ” Tôi không còn tình cảm với Minh.”
Thứ tình cảm nửa vời, chẳng thể quan tâm như
trước, nhưng vẫn không thể buông tay. Chẳng
biết sẽ đi đến đâu, nhưng cũng không lỡ mà rẽ ra
con đường khác. Có chăng là tôi đang đi lùi. Tiến
về phía trước nhưng vẫn ngoái cổ nhìn về phía
sau.
- Hey! Anh hỏi là chị không mỏi cổ à Ki?
Lần này, khi nghe cái giọng có chút nổi loạn của
Ju. Tôi không bực như những lần trước. Chỉ mỉm
cười.
- Mỏi. Có mỏi.
Nó vừa như nghi ngờ, vừa như mắc cười.
- Thế mà để anh đợi chị ở quán kem này 90 phút
đấy.
- Chị xin lỗi. Nhưng lần sau nếu đợi thì phải
nhắn tin cho chị.
Nó có vẻ hơi bất ngờ với vẻ mặt hình sự của tôi.
Sau rồi cười khì khì, gãi đầu.
- Biết trước đã giàu.
“Biết trước đã giàu” ??! Đúng là biết trước đã
giàu!!!
Biết trước sẽ như thế này, thì sau cùng khi rời
quán Kem tôi đã không để nó chở. Để đến bây
giờ, nó đạp xe kiểu gì mà tuột cả xích. Chẳng có
quán sửa ven đường, cộng với cái vẻ lóng ngóng
của nó, kết quả là cả hai đứa phải đi bộ dong xe
về!
Rồi nó cũng động viên được một câu.
- Cứ coi đây là một việc điên rồ nhé!
Hazzzz.
Tháng 11. Thời tiết hơi se lạnh.
Mùa đông năm nay đến muộn, Hà Nội không đủ
lạnh để khoác chiếc áo bông dày cộm như năm
ngoái. Chỉ cần mặc một chiếc áo len cao cổ bên
trong, ngoài khoác chiếc áo khoác nhẹ, cũng đủ
ấm.
Đã 2 tháng trôi qua. Hai tháng kể từ ngày Minh
cùng tôi dạo quanh con phố đầy ánh đèn ấy. Hai
tháng với những buổi học ghi-ta thiếu tiếng đàn
của Minh.
Minh đột ngột rời xa Hà Nội, rời xa những con
đường đầy ánh đèn điện đường, rời xa những cơn
gió chiều tối, xa tôi. Là thật.
Minh sang Mĩ du học cùng suất học bổng mà cậu
ấy đã nỗ lực suốt 1 năm qua để dành được.
Tôi mừng cho cậu ấy. Nhưng chẳng thể kiềm
được nước mắt, khi đọc được email của Minh.
” ….^^.
Mỗi lần nói chuyện với Ki, Minh đều cười như cái
icon đấy. Nhưng giờ, chắc chẳng còn cười híp
mắt như thế được nhỉ. Minh chỉ cười được như
thế này, . Minh đã lên chuyến bay sớm nay.
Ki cũng biết suất học bổng này, Minh đã từng mơ
ước đạt được nó đã lâu. Thực ra, Minh đã đạt
được nó cách đây 3 tháng Ki à.
Minh nói chia tay, cũng chỉ vì muốn tập trung
học để giành suất học bổng này. Nhưng khi có
được nó rồi, cảm giác tồi tệ lắm!
Minh biết mình thật tệ. Minh dùng lí trí để xét
đoán tình yêu của hai đứa. Và Minh buông tay Ki.
Cảm ơn Ki vẫn còn quan tâm tới Minh, vẫn có đủ
thời gian cho Minh. Cũng cảm ơn Ki, vì không còn
yêu Minh nữa.
Và Minh cũng có thể yên tâm mà xa Ki được rồi.
Hãy luôn là cô gái vui vẻ và cười nhiều hơn nữa
nhé. Ki.”
Tôi không biết là mình đã khóc bao lâu khi đọc
xong email đó của Minh. Chỉ biết, lúc tôi ngẩng
đầu lên, Ju đã ở bên cạnh. Nó không nói gì, chỉ
lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi. Bàn tay Ju siết
chặt lấy tay tôi, nó mạnh mẽ nói.
- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tôi tin.
Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Như những gì Ju từng nói:
Chia tay rồi, thì nên nhìn về phía trước. Ngoái cổ
nhìn lại và ràng buộc mình với quá khứ, chỉ làm
cả hai thêm mệt mỏi thôi.
Tôi biết, vì con tim lúc này, bình yên lắm!
***
Lịch học thay đổi, nên tôi cũng không đủ thời
gian để đến lớp học ghi-ta. Hàng xóm nhà tôi –
Ju, nó cũng bắt đầu lịch học thêm dày đặc vì năm
tới, nó bước vào kì thi đại học.
Mùa đông, sáng sớm trời khá nhiều sương và
lạnh. Ấy vậy mà Ju dạy rõ sớm. Việc nó dậy sớm
thì tôi cũng chẳng mảy may quan tâm. Nhưng…
Việc đầu tiên khi nó dậy là gọi điện ngay cho tôi,
nghe thấy cái giọng uể oải ngái ngủ của tôi, nó sẽ
lấy một cái còi và ra sức thổi.
Chính thức là tôi thấy mình ngu khi than phiền
với nó về điểm thể dục ở lớp.
Chẳng là môn chạy của tôi điểm khá tệ, thế là nó
cao hứng muốn giúp tôi cải thiện. Tôi gật đầu cái
rụp. Và thế là có hậu quả này. Đã hơn tuần nay.
Trong khi tôi run cầm cập nhấc những bước chân
đầu tiên thì nó cười như vừa trúng sổ xố độc đắc
trong lớp áo dày cộm. Việc duy nhất nó làm lúc
này là ngồi xem đồng hồ bấm thời gian tôi chạy
và gào lên 3 chữ : ” Vẫn chưa được! ”
Tôi thích mùa đông. Thích cảm nhận cái rét đậm.
Càm rét tôi càng thích. Nhưng tiếc là mùa đông
năm nay không lạnh như trước. Khi tôi cau có
than phiền về điều ấy, Ju nhìn tôi bằng ánh mắt kì
quái.
- Bộ chị khùng hả?
Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn những làn
khói theo hơi ấm người lan ra, lẫn vào trong giá
lạnh, thích thú.
- Khùng nhưng cũng có người khùng theo là
được.
Ju không nói gì. Nó nhướn mày ra điều khó hiểu,
nhưng trên môi, vẫn nở một nụ cười gian hết cỡ.
Thời gian này, thỉnh thoảng tôi có nhận được
email của Minh. Nghe Minh tâm sự về cuộc sống
xa nhà, về những phương pháp học mới ở bên Mĩ
và công việc làm thêm nhưng phải ” thận trọng”
của Minh.
Có lần Chat Webcam, Minh có hỏi tôi về Ju, tôi
kể lể rằng nó là một đứa kì quái, phá phách và
hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể
chuyện, thỉnh thoảng mỉm c
<<12345>>
√ Cùng Chuyên Mục
›› Truyện ngắn - Mối tình trẻ trau thời học sinh;
›› Truyện ngắn - truyện tình lớp 10 yêu lớp 12;
›› Chị ơi ngày mai đợi anh đi học nhé ;
›› Bỗng nhiên yêu em;
›› Đậu rồi mình yêu nhau thôi ;
›› Truyện ngắn - Suy ngẫm cuốn sổ nợ của mẹ ;
›› Truyện ngắn - Hối hận bao giờ cũng là muộn màng ;
›› Truyện ngắn - Vợ trồng cùng tuổi ;
›› Truyện ngắn - anh của riêng em-suốt đời ;
›› Truyện ngắn - Ghi tên anh vào trái tim;
12»
sex ,video sex ,truyen sex, kiếm tiền , thì vào nhé #xt_auth_container { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 3px 0; padding: 0; width: 100%; height: auto; border: none; } .xt_auth_view { position: static; display: inline; display: inline-block; text-align: right; margin: 0; padding: 0; width: auto; height auto; border: none; } .xt_auth_action { text-align: left; position: static; display: inline; zoom: 1; display: inline-block; vertical-align: top; margin: 0 5px 0 0; padding: 0 5px; height: 20px; width: auto; border: none; -webkit-border-radius: 3px; -moz-border-radius: 3px; -o-border-radius: 3px; border-radius: 3px; background-color: #2e2e2e; background-color: rgba(0,0,0,0.4); !background-color: #2e2e2e; font: 600 12px/20px "Helvetica Neue","HelveticaNeue",Helvetica,Arial,sans-serif; text-decoration: none; -webkit-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -moz-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); -o-text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); text-shadow: 1px 1px 0 rgba(0,0,0,0.08); color: #fff; -webkit-user-select: none; } .xt_auth_action > * { vertical-align: top; } .xt_auth_action:hover { background-color: #1f1f1f; background-color: rgba(0,0,0,0.6); } .xt_auth_action:link, .xt_auth_action:visited, .xt_auth_action:active, .xt_auth_action:hover { text-decoration: none; color: #fff; } .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { position: static; display: inline; display: inline-block; width: 13px; height: 13px; margin: 3px 1px 0 0; padding: 0; vertical-align: top; border: 0; } .xt_auth_icon { background-image: url(http://xtgem.com/images/authbar/auth_sprite_v2.png); margin-right: 0; } .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_icon { background-size: 103px; /* margin: 4px 2px 0 0; */ } /* join & subscribe */ .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: -92px 13px; } /* inbox */ .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: -78px 13px; } /* rate */ .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 14px; } /* unrate */ .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 14px; } /* star */ .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: -26px 13px; } /* unstar */ .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: -39px 13px; } /* repost */ .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: -52px 12px; margin-top: 4px; } /* reposted */ .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: -65px 12px; margin-top: 4px; } /* join & subscribe */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_join .xt_auth_icon, .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_subscribe .xt_auth_icon { background-position: 11px 0.5px; width: 12px; } /* inbox */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_inbox .xt_auth_icon { background-position: 25px 1px; } /* rate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_rate .xt_auth_icon { background-position: 0 0; } /* unrate */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unrate .xt_auth_icon { background-position: -13px 0; } /* star */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_star .xt_auth_icon { background-position: 77px 0; } /* unstar */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_unstar .xt_auth_icon { background-position: 64px 0; } /* repost */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_repost .xt_auth_icon { background-position: 51px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* reposted */ .xt_auth_icon_enchanted .xt_auth_reposted .xt_auth_icon { background-position: 39px 1px; margin: 3px 0 0 0; } /* hidding */ .xt_auth_unstar, .xt_auth_unsubscribe, .xt_auth_unrate { display: none; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_unstar, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_unrate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_unsubscribe { display: inline-block; } .xt_auth_action_star_active .xt_auth_star, .xt_auth_action_rate_active .xt_auth_rate, .xt_auth_action_subscribe_active .xt_auth_subscribe { display: none; } #xt_auth_container { position: fixed; } html { padding-top: 20px; } #xt_auth_container { top: 0; left: 0; } #xt_auth_container, .xt_auth_view, .xt_auth_icon, .xt_auth_avatar { max-height: none !important; max-width: none !important; min-width: none !important; min-width: none !important; opacity: 1 !important; text-indent: 0 !important; visibility:visible !important; }