ô gái đều không bỏ qua, nhưng vẫn không
thấy bóng dáng của cậu ta đâu, cô gái cảm giác
trong lòng có điều gì đó bất ổn.
Một người bạn nói với cô gái biết, cậu ta có một
cô em gái đang học cùng trường. Không lâu sau,
cô gái đã tìm được em gái của cậu ấy. Hỏi đến
cậu ta, em gái cậu ấy nghẹn ngào khóc, nói sẽ
dẫn cô gái về nhà thì sẽ biết rõ mọi chuyện. Cô
gái theo cô bé về đến nhà cậu ta, bước vào phòng
của cậu ấy, cô bé chỉ vào một lá thư đang để trên
bàn học, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc
điện thoại : “Còn cái này, giờ giao hết cho chị”.
Nói xong, cô bé lẳng lặng rời khỏi phòng……..
Cô gái bước đến gần chiếc bàn, rung rẩy mở lá
thư ra xem.
“Xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh cậu được
rồi ! Những ngày không đi học, mình không khỏe
lắm, đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói chỉ còn
sống được một tháng. Thật có lỗi cái ngày cậu
gửi tin nhắn cho mình rất lâu mới trả lời. Thật ra
cậu vừa mới gửi tới là mình đã thấy rồi, chỉ vì
mình phát hiện ngày thường có thể thoải mái
nhấn nút điện thoại giờ lại trở nên khó khăn đến
thế với mình. Mình đã phí thời gian rất lâu sau
đó cuối cùng mới hoàn thành xong……… Xin lỗi
nhé……
Cũng may cậu không tha thứ cho mình, nếu
không……. Haha……. Nhưng thôi không còn quan
trọng nữa.
Mình nhờ em gái mình mỗi ngày gửi đến cậu một
dòng tin nhắn khi mình ra đi, về tin nhắn, mình
đã nhắn sẵn hết rồi, đề phòng bất trắc đó mà….
Hihi…..
Hãy hứa với mình là không được buồn! Những
ngày không có mình, cậu phải vui vẻ đó!
Thật ra, mình yêu thầm cậu lâu lắm rồi, không
nói cho cậu biết thôi…….. Tiếc rằng chưa thể nói
thành lời, đã khiến cậu giận rồi ! Và một khi
phạm lỗi thì chỉ có chết!
Xin lỗi nhé, chuyện đó mình thật sự không phải
cố ý đâu, mình chỉ muốn biết cậu thích ai, vì……
mình thích cậu.
Hihi……… Những điều đó không còn quan trọng
nữa rồi. Cậu đó, nhất định phải chú ý đến sức
khỏe, trời lạnh phải mặc thêm áo vào………….”
Mở chiếc điện thoại ra, cô gái mở hộp thư nháp
ra xem, trong đó lưu trữ tất cả 435 dòng tin
nhắn, tất cả dùng để chuẩn bị gửi cho cô gái.
Cô gái lặng người đi và ngã phịch xuống đất, đau
khổ không cất thành tiếng………